Một phú gia kia cưới đến 4 bà vợ.
Ông ta rất thương bà vợ thứ nhất, mỗi khi kiếm được tiền là ông liền mua sắm cho bà đủ thứ áo quần sang trọng, dẫn bà đi ăn tại các nhà hàng trứ danh. Không những thế, ông còn tung tiền mua sắm cho bà đủ thứ hột xoàn, trân châu. Bà muốn gì ông cũng chiều chuộng. Ông cưng bà như cưng trứng, hứng bà như hứng hoa !
Chi tiếtĐừng phụ thuộc mà dập khuôn theo nếp cũ. Đàn bà hơn nhau là ở tấm chồng. Không. Trước đây phụ nữ là hậu phương, là ở phía sau ủng hộ và cho đàn ông. Nhưng hiện nay là sánh bước là đi cùng, là kề cận”.
Chi tiếtẤy vậy mà tôi lại không cảm thấy thực sự hài lòng. Tôi muốn có nhiều hơn những thứ hiện tại tôi đang có. Khi không có được thứ gì thì người ta lại thèm khát và mong muốn. Mỗi lần đi dự tiệc, nhìn những người bạn cùng đẳng cấp, ai ai cũng quàng eo một cô gái chân dài, thân hình đồng hồ cát tôi lại nhìn lại vợ mình. Cô ấy thông minh và sắc sảo nhưng thời gian đã làm cho nhan sắc tàn phai. Có lẽ, cô ấy nên ở nhà chăm sóc con cái thì hơn.
Chi tiết1.Người Vợ tôi nội trợ và các ứng xử của người chồng
Một người đàn ông đã có gia đình, anh ta tìm đến vị bác sỹ tâm lý để giải tỏa những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống. Màn đối thoại dưới đây, sẽ mang lại cho chúng ta nhiều điều đáng suy ngẫm.
Chi tiếtLúc đầu, Dung còn giữ ý, đổ cơm sau lưng mẹ chồng, sau cô cứ thế mang vào bồn cầu đổ cái rụp. Bà Nhung cố nén nước mắt hỏi con dâu sao lại làm vậy thì Dung tỉnh bơ bảo: “Con thấy móng tay mẹ đầy ghét, đen thế thì nấu cơm kiểu gì cũng có vi khuẩn, con không ăn được”.
Chồng tôi rất chiều vợ, chiều tới mức, chỉ cần là thứ tôi thích, anh ấy lập tức tìm mọi cách có được. Có nhưng hôm, nửa đêm đang thời kỳ nghén, tôi kêu thèm đồ ăn, chồng một là ra ngoài đi mua, hai là tự tay dậy nấu cho vợ. Nhà hàng đóng cửa thì buộc phải vào bếp làm. Chuyện vậy đấy, mà tôi yêu chồng tha thiết không thôi. Vì anh ấy chiều tôi. Ở đời này, kiếm được người đàn ông chiều mình đâu phải dễ…
Ai cũng có những lúc chán vợ, chán chồng, nhất là những bà vợ chán chồng vô tâm.
Ngồi sau xe máy của chồng yêu chầm chậm đi qua từng con phố, lướt qua từng quán nước vỉa hè, nhìn ngắm những quán ăn, những tòa nhà cao ốc, những địa chỉ nổi tiếng, gió trời lùa qua mái tóc, tay đan vào nhau ,vòng ôm thật chặt lấy eo chồng.... Tôi chợt nhận ra hạnh phúc của tôi - khoảnh khắc được cùng chồng đi dạo phố bằng xe máy như thế này.
Nhìn vợ trùm mền rên hừ hừ và run rẩy, tôi hết sức bực mình. Tự dưng rồi lại lăn đùng ra ốm là sao ? Lớn đầu rồi, lẽ ra phải biết dầm mưa đầu mùa rất dễ bị bệnh, quên áo mưa thì phải đứng đâu đó chờ cho hết mưa rồi mới về chớ ?