Có một ông nho sĩ kia, nhà nghèo, nên quanh năm cứ phải ăn khoai, ăn sắn/ nhưng vì sĩ diện nên không muốn cho người khác biết là nhà mình nghèo/ ông thường ra đình làng để uống nước, đánh cờ, tán phét.
Đến bữa cơm , bà vợ sai thằng con chạy ra làng mời bố về ăn cơm/
Đứa bé thật thà nên ra thưa với bố về nhà ăn khoai/
Ông bố nghe con nói thế thì mắc cỡ với bạn bè, nên dặn đứa con : từ nay đừng mời bố về ăn khoai, nhưng hãy nói là mời bố về ăn cơm./
Hôm sau, đứa bé cũng nghe lời, nó ra thưa : “mời bố về ăn cơm”/
Ông bố thích lắm nên ngẩng mặt lên, ngó người này, người kia, có vẽ hãnh diện vì nhà ta có cơm ăn/
Nhưng ông ta vẫn còn chần chừ chưa kịp về, đứa con vừa bước đi dăm bước, nó đã quay cổ lại và căn dặn ông bố rằng :
“Bố về ngay kẻo chúng nó lại lựa hết những củ lớn đấy!” (bể mánh)