Làm ăn mỗi ngày một khó, anh bảo vợ chồng mình phải ly hôn thôi. Tất nhiên là ly hôn giả, phải phân chia tài sản kẻo có ngày trắng tay.
3 tháng sau, anh cưới vợ mới, chị tìm đến anh hỏi, anh cười khẩy:
- Giấy trắng mực đen rành rành, luật nào cho phép giả?
Chị cay đắng trở về, may mà còn đứa con bầu bạn. Nếu như không còn thương thì anh cứ nói, việc gì phải tìm cách bẫy nhau.
Trời thương, cho chị trúng độc đắc 2 tờ vế số. Chị gửi biếu mỗi người một ít, gọi là chia lộc. Chị định sẽ mua một ngôi nhà mới, nhỏ thôi, cho con gái có chỗ ăn ở học hành.
Anh tìm đến, sau ít câu vòng vo, anh nói chị đưa cho anh ít tiền anh làm ăn.
Chị nhíu mày:
- Tiền nào?
- Tiền trúng số đó, của vợ cũng là của chồng…
Chị nhíu mày:
- Chồng nào, vợ nào? Anh quên là chúng ta ly hôn mấy năm nay rồi sao?
- Là giả, em thừa biết mà, khi đó anh phải làm thế…
Chị cười, trả lại anh nguyên câu nói hôm nào:
- Giấy trắng mực đen rành rành…