Theo Tin Mừng Lu-ca Chúa Nhật 34 Năm C, chính lúc Đức Giê-su bị đóng đinh trên thập giá và chịu sỉ nhục lại là lúc Ngài làm Vua Cứu Thế (Lc 23:35-43).
Chết trên thập giá là hình phạt ô nhục nhất thời Ngài. Các kỳ mục Do Thái và lính tráng chế diễu Ngài như chế diễu một ông vua giả (Lc 23:35-37). Phi-la-tô cũng có ẩn ý chế diễu Ngài khi cho viết trên thập giá câu “Đây Là Vua Dân Do Thái” (Lc 23:38). Và một trong hai tên gian phi bị treo trên thập giá cũng chế diễu Ngài như thế (Lc 23:39). Nhưng tất cả họ đã lầm: Thụ tạo kiêu ngạo, không suy phục Tạo Hóa là xa rời Ngài và ắt phải chết, nhưng ‘Thiên Chúa là Tình Yêu’ (1Ga 4:8); Ngài sai Con Một Ngài đến làm người, chịu đau khổ và nhục nhã để biểu lộ sự khiêm nhường.
Chiến đấu và chiến thắng là những hành động của một ông vua. Chính lúc Đức Giê-su bị đóng đinh trên thập giá và chịu sỉ nhục lại là lúc Ngài chiến đấu và chiến thắng ma quỉ kiêu ngạo. Với chiến thắng này, Ngài đã biểu lộ vương quyền của Ngài.
Khi chiến thắng, Đức Giê-su cũng đem lại ơn giải thoát cho những ai nghe theo sứ điệp của Ngài: Sám hối và tin vào Tin Mừng (Mc 1:15). Theo Tin Mừng Luca, tên gian phi khác đã sám hối và tin vào Đấng Cứu Thế. Anh nói: “Chúng ta chịu như thế là đích đáng, xứng với việc mình làm. Còn ông này có làm gì nên tội đâu” (Lc 23:41). Không những anh tin mà còn cậy trông vào Ngài vì anh đã thưa với Chúa: “Ông Giê-su ơi! Khi ông vào nước ông, xin nhớ đến tôi cùng” (Lc 23:42). Đức Giê-su đã đền tội đủ cho anh, Ngài nói: “Hôm nay anh sẽ ở trên Thiên Đàng với tôi” (Lc 23:43).
Thiên Đàng chính là hạnh phúc Vua Cứu Thế dứt khoát dành cho anh. Đó không phải là một nơi Chúa lên tới, bởi vì Chúa Thăng Thiên chỉ là thị kiến diễn tả Chúa vào hạnh phúc.
Lm. Duy Sinh.