Website:https://ditimchanly.org/videosbaigiangWWW.YOUTUBE.COM/DinhNghiTruong / CHÚNG CON KÍNH THỜ CUỘC TỬ NẠN CỦA CHÚA GIESU KYTO  / XIN HÃY CANH TÂN GIÁO HỘI / THÁNH HÓA THẾ GIỚI / CHO MỌI DÂN TỘC ĐỪNG ĐỐI XỬ ÁC ĐỘC VỚI NHAU / XIN CHÚA THAY ĐỔI LÒNG CON NGƯỜI ,ĐỂ HỌ SẴN SÀNG TRAO CHO NHAU CƠ HỘI SỐNG TỐT / XIN CHÚA HÃY CỨU THẾ GIỚI CHÚNG CON ĐANG SỐNG AMEN . (GIUSE LUCA)**R

Kính Lòng Thương Xót Chúa (Bài 9)

 KÍNH LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA

BÀI SỐ :   09

Đề tài:   DỤ NGÔN ÔNG NHÀ GIÀU VÀ ANH LAZARO NGHÈO KHÓ

Lời Chúa:   Lc 16,19-30

 

Phần mở đầu: Tôi không nhớ đã đọc được ý tưởng này ở đâu, hình như là của Thánh Augustino , khi ngài viết rằng: Người giữ lòng sạch tội ,chưa chắc đã được lên thiên đàng. Vì sao lại có điều lạ lùng này ? Bởi vì còn có biết bao việc lành ta thấy nhưng không chịu làm, không làm việc tốt cũng là một cái tội, mà lại là một tội rất nặng. Như câu chuyện ông nhà giàu và anh Lazaro ăn mày hôm nay / hằng ngày ông vẫn thấy anh Lazaro nghèo khổ đói khát ,nhưng ông coi như mình vô can, không có phận sự, không bị bắt buộc. Thế nhưng chỉ vì sự vô tình này mà ông đã bị phạt hết sức nặng nề. Đây chính là lời cảnh báo cho tất cả các Kito hữu chúng ta / đừng bao giờ cho rằng mình không có tội để rồi cứ ngày ngày hăng hái đi lên rước Chúa / làm như chẳng có việc gì xảy ra / vì tôi sạch tội, vì tôi tốt lành mà .

 

Tôn vinh Phúc Âm:  Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Luca (Lc 16,19-30)

19 "Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Lại có một người nghèo khó tên là La-da-rô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu, 21 thèm được những thứ trên bàn ăn của ông ấy rớt xuống mà ăn cho no. Lại thêm mấy con chó cứ đến liếm ghẻ chốc anh ta. 22 Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Áp-ra-ham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn.

23 "Dưới âm phủ, đang khi chịu cực hình, ông ta ngước mắt lên, thấy tổ phụ Áp-ra-ham ở tận đàng xa, và thấy anh La-da-rô trong lòng tổ phụ. 24 Bấy giờ ông ta kêu lên : 'Lạy tổ phụ Áp-ra-ham, xin thương xót con, và sai anh La-da-rô nhúng đầu ngón tay vào nước, nhỏ trên lưỡi con cho mát ; vì ở đây con bị lửa thiêu đốt khổ lắm !' 25 Ông Áp-ra-ham đáp : 'Con ơi, hãy nhớ lại : suốt đời con, con đã nhận phần phước của con rồi ; còn La-da-rô suốt một đời chịu toàn những bất hạnh. Bây giờ, La-da-rô được an ủi nơi đây, còn con thì phải chịu khốn khổ. 26 Hơn nữa, giữa chúng ta đây và các con đã có một vực thẳm lớn, đến nỗi bên này muốn qua bên các con cũng không được, mà bên đó có qua bên chúng ta đây cũng không được.'

27 "Ông nhà giàu nói : 'Lạy tổ phụ, vậy thì con xin tổ phụ sai anh La-da-rô đến nhà cha con, 28 vì con hiện còn năm người anh em nữa. Xin sai anh đến cảnh cáo họ, kẻo họ lại cũng sa vào chốn cực hình này !' 29 Ông Áp-ra-ham đáp : 'Chúng đã có Mô-sê và các Ngôn Sứ, thì chúng cứ nghe lời các vị đó.' 30 Ông nhà giàu nói : 'Thưa tổ phụ Áp-ra-ham, họ không chịu nghe đâu, nhưng nếu có người từ cõi chết đến với họ, thì họ sẽ ăn năn sám hối.'

Đó là Lời Chúa .

 

Suy Niệm:

Có một đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, hằng ngày đi học, cậu thường bị chúng bạn chế nhạo, bắt nạt, đó là điều khiến cậu trở nên lạnh lùng và khép kín. Một hôm cha cậu nhặt được một con chó sắp chết rét từ trong đống tuyết... / con chó được đặt nằm xuống gần chân cậu bé, nó run cầm cập. Cậu bé không thích con chó dơ dáy này, cậu dùng chiếc nạng của mình đuổi nó đi, nó không biết đi đâu, nên nằm ngoài cửa kêu ăng ẳng rất thảm thiết.

Cha cậu nghe tiếng chó kêu thì biết chuyện. Vì thế, ông đến phòng để trò chuyện với cậu bé. Khi nghe cậu bé kể ở trường cậu thường bị bạn bè bắt nạt, ông nói: "Tại sao những đứa trẻ ấy lại bắt nạt con?". Cậu bé nói: "Bởi vì chân con có tật, con không thể chơi lại chúng nên chúng mới bắt nạt con". Người cha lúc đó mới ôn tồn bảo : "Chúng khỏe mạnh, còn con yếu, cho nên chúng bắt nạt con. Còn bây giờ thì con rất mạnh, con chó lại rất yếu, vậy tại sao con lại không biết thương cảm nó ?". Nghe xong, cậu bé ngân ngấn nước mắt, một lúc sau cậu ẵm con chó vào đặt cạnh lò sưởi và vuốt ve nó... Sau này cậu bé trở thành một vị bác sĩ nổi tiếng nhân hậu, được mọi người yêu thương và kính trọng.

Câu chuyện cho thấy người cha ở đây đã thật khéo léo để biết cách dạy con mình trở thành người biết yêu thương và nhờ đó người con đã thành nhân và được mọi người quí mến.

Quả thực tình yêu thương, lòng trắc ẩn là những đức tính làm cho chúng ta trở thành con người đúng nghĩa. Khi tâm hồn thiếu vắng tình yêu thì phải thấy rằng chúng ta đang tụt hậu. Còn ai biết sống yêu thương thì lại là những người đang cùng nhau tiến nhanh trên hành trình của ơn cứu độ. Đây chính là những người mà Chúa Giêsu nói đến trong bài giảng trên núi : "Phúc thay ai có lòng thương xót vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương".

Trong bài Tin Mừng hôm nay, sở dĩ người phú hộ không được vào Nước Trời, vì ông đã không tỏ lòng thương xót đối với Ladarô, cho dù đó chỉ là một chút nhỏ nhoi dành cho con người khốn khổ ngày ngày lê lết ăn mày trước cổng nhà ông.

Người phú hộ phải "chịu cực hình" không phải vì ông còn nhiều của cải, nhưng vì ông đã không biết "sử dụng của cải mà mua lấy bạn hữu Nước Trời", mà bạn hữu ở đây không ai khác là chính Lazarô nghèo khó mà ông gặp hàng ngày. Thực sự, tiêu chuẩn để vào Nước Trời không phải ở chỗ giàu hay nghèo, nhưng hệ tại nơi việc sống bác ái với anh chị em.

Tội của người phú hộ chính là tội vô tâm, làm ngơ, phớt lờ, không nhìn, không nghe, không thấy người nghèo, Ladarô đang van xin sự cứu giúp trong cơn đói khổ. Tội của người phú hộ chính là tội thiếu sót, tội đã không làm những gì lẽ ra mình phải làm cho người đang cần mình trợ giúp. Sẽ có một ngày tất cả chúng ta bước vào một thế giới mà giấy thông hành không phải là tiền của, nhưng chính là tình yêu. Chỉ có những ai yêu mến Thiên Chúa và thương yêu anh em thì mới được bước vào nơi đó .

Thánh Augustinô có lần đã nói rằng tất cả chúng ta đều là những người ăn mày đang cần đến hồng ân Thiên Chúa: "Anh em giàu có với những của cải tạm bợ, nhưng anh em cần những thứ vĩnh cửu. Điều mà anh em làm với những ai khẩn cầu anh em thì Thiên Chúa cũng sẽ thực hiện như thế với anh em... Hãy đong đầy cho những người anh em đang túng thiếu, để sự túng thiếu của anh em cũng được đong đầy". ***

Là những người cần đến lòng thương xót và nhân từ của Thiên Chúa, những người cầu nguyện với đôi bàn tay mở ra như những cái bát của người ăn mày, tôi và bạn đến lượt mình, ta phải cố gắng sống nhân từ, quảng đại và thương xót với những người khác, bởi vì mức độ ta cho sẽ trở thành mức độ mà ta nhận.

Có một bạn sinh viên đã tâm sự trên Tuổi Trẻ Online như sau:

"Dưới cái nắng của buổi trưa tháng 3, tôi đang vội vã đi bộ từ trường Đại học Nhân văn ra Thư viện Trung tâm Đại học Quốc gia. Trên đường, một cô bé chừng 16-17 tuổi kéo tôi lại với bịch tăm tre nhỏ xíu và nói: "Đây là sản phẩm của các em khuyết tật trường Chu Văn An, mời chị mua ủng hộ". Chẳng cần suy nghĩ, tôi khoát tay từ chối và vội bước đi, tự nhủ: "Mình lạ gì mấy trò này nữa, chủ yếu là xin tiền chứ mua bán gì". Tôi đã không ít lần bị lừa ở phòng trọ, cũng như được bạn bè cảnh báo về mấy người "giả mạo" này. Nhưng đi rồi, tôi vẫn cố ngoái lại nhìn xem cô bé đó còn ở đó không? Nắng giữa trưa, tôi bịt hai lớp khăn che mặt vẫn còn thấy rát, vậy mà cô bé tiếp tục đứng đầu trần và mời một bạn sinh viên khác và người ấy đã mua. Tôi thấy mình xấu hổ. Tôi nhớ thầy tôi từng nói: "Biết có thể bị lừa vì những người giả bộ bị móc túi, lỡ đường để xin tiền nhưng thầy vẫn cho. Biết đâu ta đang gặp người cần sự giúp đỡ, có vậy lòng mình mới thanh thản...". Tôi định quay lại mua cho cô bé bịch tăm nhưng lại ngại, đành tiếp tục đi, lòng suy nghĩ bứt rứt. Chắc cô bé là học sinh tình nguyện hay đang là tình nguyện viên cho mái trường ấy. Vậy mà tôi... "

Tâm trạng của người bạn trẻ này chắc cũng phản ánh thái độ vô cảm mà chúng ta đôi khi vướng phải trong cuộc đời, khi chúng ta dửng dưng trước những con người đáng thương. Đó cũng là thực trạng nơi trái tim chai cứng của nhân loại thời nay trước những đau khổ của đồng loại quanh mình. Suy nghĩ của bạn sinh viên một lần nữa lại gợi lên trong chúng ta hình ảnh của Tin mừng Lc 16, 19-31: Người phú hộ giàu có, ngày ngày yến tiệc linh đình, cao lương mỹ vị, nhưng ngay bên cạnh lại tồn tại một anh Lazarô nghèo nàn chết trong đói khổ, không được ai trợ giúp.

Ở đây cho thấy, không phải chỉ có làm điều xấu mới là tội, nhưng tránh không làm điều tốt ,cũng là tự đưa mình xa rời Thiên Chúa và ngăn cách với anh em. Khi mắt ta không để ‎ý sự đau khổ, tâm hồn ta không chút xót thương đến những người phận nhỏ, lòng trắc ẩn không hề rung động trước bi thương của anh em đồng loại sẽ tạo nên hố ngăn cách sâu thẳm giữa ta với tha nhân và với nguồn tình yêu là chính Thiên Chúa. Và như cành nho không gắn liền với thân nho, nó sẽ bị khô héo mà chết đi, mất đi sự sống thần linh, sự sống viên mãn.

 

Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã dạy cho chúng con biết số phận con người sẽ được hạnh phúc viên mãn hay bị luận phạt muôn đời / tùy theo chúng con có biết yêu thương tha nhân hay không. Xin Chúa dắt chúng con luôn đi trên con đường dẫn tới ơn cứu độ: Biết nghe lời hướng dẫn của Môisê, các ngôn sứ, đặc biệt là Lời Chúa để sám hối, hoán cải và yêu thương mọi người nhất là những anh chị em nghèo khổ. Vì chúng con biết Thiên Đàng không dành riêng cho một mình con. Nhưng con chỉ có thể tiến vào cùng với các anh chị em trong tình yêu thương – Amen.

 

Lời bàn: Xã hội này đang chai cứng, đang vô cảm, đang dối trá / nhưng biết đâu một trong những con người khốn khổ ấy lại có một người đang thật sự cần tôi giúp thì sao ? Ý tưởng này cứ quanh quẩn trong đầu tôi. Có lúc tôi tự hỏi: Tại sao Chúa để người này quá giàu còn kẻ kia lại quá nghèo / tại sao có người thật đẹp, thật giỏi giang, thật duyên dáng, còn những người khác thì ngu ngốc, xấu xí, vô duyên. Tại sao có người da trắng, mắt xanh, tóc vàng, họ quá đẹp/ còn những người kia da đen như than, mắt trắng như bột trắng. Tại sao xứ sở này mát mẻ mà xứ sở kia lại nóng bức khô cằn? Có lẽ nào Thiên Chúa lại đối xử bất công đến vậy ? Cái mà người nghèo cần là một chút cơm bánh, nhưng cái mà người giàu cần là tình xót thương của Thiên Chúa. Chợ búa hay siêu thị, hàng quán có phải là nơi con người muốn trao đổi cho nhau những sản phẩm mà mình vừa làm ra, và tiền đồng, tiền vàng, tiền giấy là giá trị mà con người ấn định khi cần trao đổi cho nhau. Chúng ta cần Chúa xót thương, còn có nhiều người cần cơm bánh. Chúa bảo hãy dùng tiền của bất chính để mua lấy bạn hữu, Thiên Chúa chỉ chúc phúc cho người nghèo, còn người giàu thì không. Thế nên con phải khôn ngoan, con phải dùng tiền để mua giấy thông hành, để mua tấm vé vào nước Trời. Vì sao? Bởi vì khi nhắm mắt xuôi tay, tất cả mọi người đều trần trụi ra trước mặt Chúa. Tiền, vàng, đo-la, trân châu chỉ là thứ cát bụi không có giá trị gì nên không  ai có thể mang theo/ Chỉ có công phúc, như hương thơm, chúng có thể theo ta ra trước tòa Chúa. Sống ở đời ai cũng phải đầu tư, ai cũng phải làm sinh lời nén bạc/ nếu số vốn Chúa trao mà ta đem chôn dấu nó , thì cũng có nghĩa là: Số vốn ấy không mang lại lợi ích gì cho ai, thì kẻ được giao số vốn ấy sẽ bị luận phạt. Vậy nên mỗi người hãy tìm cho mình một cơ may được rút ra từ bài Dụ Ngôn của tên quản lý bất lương. Hãy làm điều cần làm….. cho mau ,kẻo trễ !!!  **R

Giuse Luca 


Trở lại      In      Số lần xem: 1319
Tin tức liên quan
Video
BG CN 25 TN B-TGM GIUSE NGUYEN NANG
Bài Giảng CN LỄ CHÚA THÁNH THẦN HIỆN XUỐNG A
Liên kết website
Thống kê
 Trực tuyến :  8
 Hôm nay:  2956
 Hôm qua:  8431
 Tuần trước:  19180
 Tháng trước:  87599
 Tất cả:  11429221
LIKE FACEBOOK
Thông tin liên hệ
- Mọiýkiếnxingửivề:GiuseLucaTrươngĐìnhNghi
- Giáodânbấtxứng /Quảnlýwebsite.
- Email: ditimhanhphuc1974@gmail.com
- Fb:https://www.facebook.com/ditimchanly.org 
-Videos:www.youtube.com/tìmtênDinhNghiTruong
 clickvàologokinhthánh .

Chia sẻ cho bạn bè :
top