Anh nói, đang cần một số tiền, bảo chị đi vay. Chị hỏi anh cần bao nhiêu, anh nói, chừng 5 chục triệu đồng.
Chị tần ngần giở mấy cái sổ tiết kiệm, cái dăm ba triệu, cái chục triệu. Còn con heo đất mấy năm nay chưa khui.
Chị rút hết tiết kiệm, vẫn còn thiếu, nhè nhẹ tay đập mà con heo đất vẫn vỡ nát. Chị ngồi xếp từng đồng tiền lẻ, là tiền mừng tuổi của con, là tiền chị tăng ca, là khoản thưởng đột xuất.
Thật may là dư số anh cần, chị có thể đưa con đi ăn một bữa, gọi là liên hoan.
Anh cầm tiền, nhíu mày:
- Tiền ở đâu ra?
Chị lúng búng:
- Tiền em để dành…
Anh cười khẩy:
- “Cháy nhà mới ra mặt chuột”, nếu tôi không cần, có phải cô sẽ giấu số tiền này cho riêng mình không?
Chị sững người, ngón tay trỏ nhứt buốt, khi nãy, chị bị mảnh vỡ của con heo đất cứa một đường, tứa máu.
Nguyễn Thị Thanh Bình