Tối nay anh đi làm về đến nhà đã 12h khuya. Trước khi đi ngủ anh còn cẩn thận giở lại cặp sách của các con, kiểm tra lần cuối rồi mới vào giường.
Mọi lần thì em cùng các con đã ngủ trước bởi sáng mai em phải đi làm sớm, nhưng tối nay em không ngủ được. Nhìn gương mặt bình thản của anh, em thấy thương anh nhiều quá.
Nhớ lại cách đây 7 năm, lúc con gái út chỉ vừa thôi nôi, con trái lớn chỉ 3 tuổi, em nhận được học bổng đi tu nghiệp 2 năm ở nước ngoài. Em đang phân vân giữa đi và ở thì anh động viên em đi và cam đoan sẽ lo lắng được cho các con. Anh vừa đi làm vừa chăm con nhỏ. Buổi sáng trên chiếc xe gắn máy cũ kỹ, anh đưa các con vào nhà trẻ. Buổi chiều anh đón các con về rồi cơm nước cho cả ba cha con. Vất vả trăm bề đối với một người đàn ông như anh. Thế mà các con vẫn lớn, vui chơi, khỏe mạnh.
Hết 2 năm, em về. Công việc níu kéo, hết trường đại học này đến trường đại học khác, em bận tối mắt từ sáng đến tối, mọi công việc nhà lại đổ hết cho anh. Anh không hề biết một ly cà phê ở quán buổi sáng, một lý bia khề khà với bạn buổi chiều, chỉ biết có con đường từ nhà đến trường với các con, đến cơ quan, rồi về nhà. Biết công việc của em vất vả, anh giành hết những việc nặng nhọc trong gia đình, em chỉ có mỗi việc đi chợ, nấu ăn, bởi: “Anh nấu ăn không ngon bằng em”.
Rồi anh được phân công việc khác, chuyển sang làm ban đêm. Thế là mọi việc ban ngày ở gia đình anh gánh hết cho em để em toàn tâm, toàn ý lo cho sự nghiệp riêng của mình. Các con học buổi sáng, buổi chiều đã có anh kèm cặp học bài. Buổi tối dù về đến nhà trễ cách mấy, anh cũng không bao giờ quên kiểm tra cặp vở của các con. Các con mình năm nào cũng là học sinh xuất sắc, mà chẳng cần phải đi học thêm ngày nào. Những ngày lễ, chúa nhật, anh còn chịu khó đưa các con đi chơi hết nơi này đến nơi khác. Anh chịu khó giảng giải cho các con về những thắc mắc của chúng, làm cho chúng các món đồ chơi… Nói chung là anh tạo hết mọi điều kiện cho em làm việc tốt, đứng sau lưng em lo lắng hậu phương. Bạn bè em thường bảo, số em sướng vì đã có anh lo toan. Chẳng bao giờ em nghe anh than vãn điều gì, mà anh luôn bảo: “Công việc em vất vả hơn anh nhiều”. Nhìn một số đồng nghiệp vừa phải lo việc ở trường, vừa phải chu toàn việc nhà, con cái, chợ búa, cơm nước… em tự thấy mình mang ơn anh nhiều lắm.
Ngắm anh và các con chán chê, em nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh. Trong cơn ngủ say anh quờ tay ôm lấy em. Em rụt người lại, co tròn trong vòng tay anh với cảm giác được che chở. Cảm ơn anh, một nửa của cuộc đời em.
(trích: Tình yêu & cuộc sống)
Lời bàn: Cô giáo đã gặp một bến nước thật trong, một bóng râm cổ thụ. Hạnh phúc đâu phải chỉ do giàu sang, tài giỏi, chức vụ cao mang lại, chỉ cần một con người hiểu biết, thương yêu, tôn trọng thì đời cô giáo sẽ tràn trề hạnh phúc. Lẽ đương nhiên một người chồng như vậy thì lãnh điểm 10 là phải rồi, nhưng ở đây tôi muốn nói đến sự đồng cảm của cô giáo. Một người hiểu biết không phải do kiến thức cao mang lại, nhưng do cô hiểu và trân trọng giá trị tình cảm của người chồng đã có nhiều cống hiến cho gia đình. Tôi cũng lại cho cô giáo một điểm 10 nữa. Thế thì gia đình cô giáo hạnh phúc là phải rồi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, đôi bạn tri kỷ là những người hiểu nhau, yêu nhau và trân trọng nhau, xin Chúa ban cho tất cả các đôi hôn nhân khi về sống với nhau, phải tôn trọng vàgiữ đứng lời mình hứa với nhau khi chịu phép hôn phối. Để gia đình công giáo nào cũng yên vui, ấm no, hạnh phúc, thánh thiện.
Chúng con cầu xin…nhờ Chúa Thánh linh ,Chúa chúng con .Amen .